Võ thuật – gia đình thứ 2 của tôi

Bài dự thi Võ thuật trong trái tim tôi

Giờ đây tôi không còn ích kỷ và trẻ con khi nghĩ đến gia đình, tôi bắt đầu nhìn mọi việc lạc quan hơn và ngày càng trân trọng những gì tôi đang có – gia đình tôi, Bình Định Gia Thanh Xuân Bắc của tôi… 

vo_6fd6a

Tôi bắt đầu đam mê võ thuật từ năm tôi học lớp 4. Ngày ấy gia đình tôi có sắm được 1 cái đầu chạy bằng băng, vào những năm 2000 khi mà kỹ thuật điện tử còn cách chúng tôi rất xa, gia đình nào mà có được một món đồ điện tử thì được cả làng xoắn xuýt vào khen. Tôi hãnh diện lắm, luôn ưỡn ngực với đám bạn cùng xóm. Bố mẹ thấy mê, thỉnh thoảng thuê về cho cuốn băng “phim chưởng” làm đám trẻ con chúng tôi mê tít mắt, chúng tôi rủ nhau cùng xem rồi cũng ngồi bàn luận như những nhà bình phim nổi tiếng.

Một trong số những nhân vật lôi kéo chúng tôi không rời mắt khỏi màn hình là Lý Tiểu Long. Lúc đó mong muốn học võ trong tôi đã bắt đầu nhen nhóm. Càng ngày, cá tính và mong muốn học võ của tôi càng rõ. Đặc biệt là sau khi tôi chứng kiến một cảnh tượng ám ảnh cả cuộc đời mình. Đó là lần đầu tiên tôi cảm thấy thất vọng, lo lắng, sợ hãi trong suốt quãng đời học sinh.

Gia đình mà tôi thường tự hào dần rạn nứt theo những thói xấu của ba. Kinh tế gia đình sa sút, những mâu thuẫn ngày càng gay gắt. “Đổ vỡ” chính là từ dành cho gia đình tôi lúc bấy giờ. Bạo hành gia đình khiến tôi muốn mạnh mẽ để bảo vệ những gì tôi muốn, chống lại những gì mà tôi cho là bạo ngược. Tôi bắt đầu lao vào học với mong muốn thoát khỏi cái nơi tôi đã sinh ra, bắt đầu tìm kiếm các câu lạc bộ võ thuật để khiến mình mạnh mẽ hơn.

Năm lớp 10 tôi được đọc và xem một clip về võ thuật Bình Định Gia của HLV Út Nguyễn. Điều này làm tôi cảm thấy “khát” vô cùng, tôi thấy mình khát võ, khát Hà Nội, khát đỗ Đại học, khát rời khỏi gia đình.

Lên Đại Học việc làm đầu tiên của tôi là tìm kiếm một câu lạc bộ võ thuật và tôi đã đến với Bình Định Gia Thanh Xuân Bắc. Ý nghĩ trong đầu khi tôi quyết định tham gia vào câu lạc bộ võ thật này là muốn mạnh mẽ, không hèn yếu và có thể bảo vệ được những người tôi yêu thương. Nhưng tại đây tôi được bộc lộ những cảm xúc của bản nhân trước thầy Bùi Đăng Quang, được mọi người công nhận và quý mến.

Bài học đầu tiên của tôi ở gia đình Bình Định Gia Thanh Xuân Bắc không phải là những thế đứng tấn, không phải là những bài học về võ thuật, mà là một câu nói rất hay của thầy “võ đạo vị nhân sinh, võ công khai trí tuệ”.

Tôi đã hiểu ra rằng: Võ Thuật không phải là dùng để giải quết tất cả mọi chuyện, người học võ chân chính là người biết bình tâm giải quyết vấn đề, và học võ là để nêu tinh thần vị nhân sinh, là sự hi sinh cũng như học võ đào tạo nên một con người chân chính, chính trực và luôn vì mọi người. Ngoài ra học võ để chúng ta mở mang kiến thúc, thúc đẩy sự sang tạo của mỗi võ sinh.

7

Chữ “Gia” đã mang lại cho tôi một ngôi nhà thực thụ, lấp đầy đi khoảng trống đã mất trong tôi.

Tôi luôn nhận được sự quan tâm của mọi người, sự yêu thương của người thầy cũng như người Ba thứ 2 của tôi, thầy hỏi han từ vấn đề học tập, sức khỏe và còn lo cả vấn đề việc làm cho chúng tôi khi mới bước chân vào thị trường việc làm. Anh em trong võ đường cũng quan tâm nhau như anh em một nhà. Đặc biệt cuối mỗi buổi tập mọi người lại quay quần bên nhau để cùng chia sẻ những trải nghiệm, những suy nghĩ và những tâm tư. Ngoài ra chúng tôi còn thường xuyên tổ chức đi chùa vào các ngày dịp lẽ tết để gắn kết với nhau, tâm hồn được thanh bình.

Giờ đây tôi không còn ích kỷ và trẻ con khi nghĩ đến gia đình, tôi bắt đầu nhìn mọi việc lạc quan hơn và ngày càng trân trọng những gì tôi đang có – gia đình tôi, Bình Định Gia Thanh Xuân Bắc của tôi… Cảm ơn Thầy Bùi Đăng Quang đã cho con biết yêu mọi thứ và yêu cả bản thân mình!

Lê Thị Ngọc Dung/ Hà Nội