Bi hài chuyện đánh võ trên phim

Với phim hành động của Mỹ, thường quy định cứ khoảng 7 phút đánh nhau một lần, với các phim Hồng Kông có lúc chỉ cần gặp nhau là đã kiếm chuyện đánh. Riêng phim Việt Nam, chuyện đánh nhau là cả một vấn đề nan giải. Thứ nhất sợ tốn kinh phí, thứ hai không dễ tìm được cao thủ đủ “tố chất” mê nghề và không đòi hỏi. Còn nếu trông chờ vào các ngôi sao đánh võ thì dễ rơi vào hoàn cảnh… hỡi ơi! Và thực tế trên phim trường đã diễn ra vô số cảnh bi hài trong suốt quá trình quay phim.

Canh quay phim danh vo

 Khi con ngựa quá sung

Cảnh quay Hoàng đế Quang Trung (Lý Hùng) tấn công tiêu diệt quân Thanh với hơn 300 tinh binh ào ạt đánh vào cổng thành được quay khá xum tụ tại chùa Huệ Nghiêm – Bình Chánh.

Dẫn đầu đoàn quân là tướng Hoàng Diệu (Tấn Hưng) oai dũng tay cầm gươm cưỡi ngựa ào ạt la hét với gần 20 chiến mã. Đoàn phim tập trung ba máy quay ở các góc khác nhau. Tổng đạo diễn Lý Huỳnh tay cầm micro hô hào chỉ huy khiến bà con hiếu kỳ kéo đến xem đông như một ngày hội.

Theo quy định, sau tiếng la xung phong của Hoàng đế… Lý Hùng, toàn bộ quân sĩ hai bên sẽ sáp lá cà, “chơi” với nhau một trận sinh tử. Về các chiêu thức thì đã có đội ngũ cascadeur hơn 40 người đánh nhau trước tiền cảnh, kế đến hàng trăm võ sinh từ hội võ cổ truyền được chia nhau các góc đánh ước lệ với các chiêu thức đã tập nhau từ vài tháng trước khi quay.

Lý Hùng tong phim Tây sơn hào kiệt

Trên phim khán giả sẽ thấy cảnh quay hoành tráng, các chiến binh đánh nhau rất ác liệt, nhất là tiếng la hét của quân Nguyễn Huệ làm tăng khí thế của trận chiến rất kinh hồn. Khổ nổi ngoài phim trường, ít ai biết được cảnh này vì các chiến binh hăng say đánh nhau ác liệt, vừa đánh vừa la, khiến các chú ngựa đua lần đầu được làm “tài tử” đã vô cùng hoảng sợ, nhất là cảnh vừa chạm mặt nhau, các khẩu thần công của bên Nguyễn Huệ bắn đùng đùng, khói lửa mịt mù, đã vậy tiếng binh khí chạm nhau chan chát, làm các chú ngựa hoảng sợ chạy tán loạn, không tuân theo lệnh chủ.

Cảnh đánh diễn ra rất ác liệt, chỉ đến khi lệnh đạo diễn vang lên: cắt, cắt… ai nấy đều hớn hở vui cười, vì chưa bao giờ có cảnh nào đánh… dzui như thế. Thế nhưng, khi đạo diễn phát hiện ngoài hiện trường, có một vị tướng đang nằm lăn lốc, gương mặt đầm đìa mồ hôi, mặt xanh như tàu lá, đang oằn oại như vừa bị “tào tháo” rượt. Chừng nhìn kỷ lại là Đại tướng quân Hoàng Diệu – Tấn Hưng, mọi người hốt hoảng chạy ra cấp cứu.

tayson1

 Hồi lâu tỉnh lại, anh cho biết: “Đang đánh ngon lành, tự nhiên con ngựa sung quá, tung hai cẳng sau đá hậu, rồi lại tung hai chân trước lên cao hú lên mãnh liệt, nhanh quá em khiển không kịp, tuột dây cương và kết quả té từ trên xuống đất và bây giờ chắc sụp cột sống em rồi”.

Tức nhiên sau đó Tấn Hưng được đưa đi bệnh viện ngay, và câu chuyện này rắc rối đều xuất phát từ… con ngựa quá sung!

 Khi thiết kế hại diễn viên

Trong phim Một thời ngang dọc của đạo diễn Xuân Cường có cảnh đánh nhau giữa tướng cướp Ba Lành – Quyền Linh với võ sư người Miên Xavirit (Võ sư Quốc Cường) và võ sinh người Pháp – RaJa đảm nhiệm, đây được xem là một trận đấu ác liệt nhất của phim.

Ngọc Thuy

Để tăng cường khí thế trước khi giao đấu, mỗi nhân vật sẽ được đạo diễn cho thể hiện đánh một vài chiêu thức độc đáo để thị uy. Quyền Linh ốm yếu hơn so với hai bạn diễn, đã chọn một bài trường côn với các đòn thế linh hoạt và có một chút uy lực, kèm theo vài miếng bột thoa đều trên trường côn, để mỗi khi đập xuống đất là khói bay mịt mù, như thể hiện phần nội lực thâm hậu của chúa cướp Quyền Linh.

Đến lược thầy võ Miên trổ tài, Quốc Cường vốn là võ sư thứ thiệt, anh ta dùng dừa khô đập vào đầu bôm bốp. Đập trái nào, dừa khô bể đến đó, làm nước văng tung tóe khiến cả trường quay ở dưới Vĩnh Long ai nấy đều gật đầu bái phục. Nhất là các thế tấn, rồi đấm đá vào không trung, anh le hét rất ư dữ đội, xem như sắp sửa ăn tươi nuốt sống đối thủ tới nơi rồi.

000390

Đến lượt chàng võ sĩ người Pháp Raja, trong phim anh vốn là võ sĩ Quyền anh, nên đạo diễn cho anh thị uy bằng màn biểu diễn chào sân khá ấn tượng. Từ ngoài cổng bước vào, một tay võ sĩ lộn một vòng đáp xuống (tất nhiên là có cascaduer đóng thế), lập tức một đối thủ xông ra, đấm 5 cú đấm liên tục vào bụng anh mà không hề hấn gì. Ngược lại chỉ cần một cú đập như trời giáng bằng đôi tay thép của Raja, anh võ sĩ đối diện gục ngã ngay tại chổ.

Quay sang trái, anh ra lệnh một tên lính tây cầm một tấm ván to đùng bước ra, sau tiếng hét kinh hồn, Raja tung tiếp cú đấm như trời giáng, làm tấm gỗ bể tan tành (tức nhiên tấm ván đã được cưa sẵn và thoa thêm một chút bột để tạo hiệu quả), tiếng vỗ tay của bà con vang lên ào ạt như thán phục sự dũng mãnh của ta võ sĩ cừ khôi này.

Hấp dẫn hơn khi anh thấy một nhánh cây án ngữ trước mặt, lập tức anh dùng thế cương đao phạt mộc (dùng tay chặt gỗ), hạ nhánh cây xuống đất một cách điệu nghệ. Để làm cảnh này, tổ thiết kế cưa trước nhánh cây này hơn phân nữa, sau đó cột cọng kẽm giấu bên trong, để khi Raja tung chiêu là sẽ phối hợp để làm nhánh cây gãy ngon lành.

Tâm Thảo

Sau khi thiết kế bối cảnh đâu đó ngon lành. Tiếng đạo diễn vang lên là Raja oai dũng bước vào, sau giây phút ngạo mạn, anh tiến về hướng nhánh cây, tung luôn cú chặt Cương đao phạt một vào nhánh cây. Theo đúng kịch bản, nhánh cây sẽ gãy lìa, nhưng đến cú chặt thứ ba mà nhánh cây vẫn cứ trơ trơ, chỉ có chút xíu bụi bay là là phía trước. Từ trong khung hình đạo diễn la làng: “Cái gì vậy trời, tại sao nhánh cây không gãy, còn ông võ sĩ Pháp, ông chặt cái gì mà mặt bí xị thế, tạo dáng hung hăng chút nữa coi!”

Phó đạo diễn chạy ra, thấy Raja mặt nhăn nhó, ôm bàn tay xoa tới xoa lui. Hỏi chuyện một một hồi mới biết, tổ tiết kế cưa cây ít quá, nó vẫn còn như y nguyên, tội cho tay võ sĩ chặt đến ba nhát rồi mà nó vẫn trơ trơ. Quay sang hỏi chuyện, Raja đưa bàn tay sưng vù như tay voi, miệng méo đầu lắc: “Thiết kế chơi kiểu này là chết tôi rồi!”.

Đến hỏi tổ thiết kế làm ăn gì mà kỳ thế, anh thiết kế trả lời tỉnh bơ: “Sáng giờ cảnh nào đấm đá cũng thấy ớn quá, cứ tưởng ổng là võ sư thiệt nên tôi thấy không cần phải cưa nhiều, cứ tưởng ổng se “đo ván” nhánh cây dễ ẹt, ai ngờ lại ẹ như thế này. Thôi quay lại đi, em cho cưa sát võ cây luôn, chỉ cần chạm đến em cho giựt dây là nó gãy liền”. Vừa nghe phân trần xong, đạo diễn chỉ biết bức tóc vò đầu than thở: “Trời ơi, đóng phim mấy ông nội ơi, làm gì có võ sư trong này, cưa cây sẵn hết cho tôi!”.

Ma nữ vừa đánh vừa la

Một cảnh đánh nhau kinh hồn bạt vía giữa một bạch ma nữ tóc trắng Mai Yến và chàng lãng tử đa tình Jonny trên vùng cao nguyên Đà Lạt do đạo diễn Lâm Lê Dũng thực hiện được xem là một trong những cảnh quay hy hữu nhất từ trước đến nay.

Để quay cảnh này, đoàn phim đã điều động xe cần cẩu, cho làm cả một khung sắt “khổng lồ” kèm theo hệ thống dây cáp, móc hai nhân vật chính này “tòn ten” giữa trời xanh bao la và đánh nhau một trận nảy lửa, như minh họa cho cảnh tình thù ngang trái giữa người và ma.

Khởi đầu để cho việc “đầu xuôi đuôi lọt” này lực lượng cascadeur đã bố trí hai người bay vù vù đánh nhau trên không, trước là để quay phim lấy cảnh toàn thật đẹp, sau là để minh họa cho Jonny và Mai Yến thấy được cảnh quay trước, để khi đến lượt mình thực hiện có phần dễ dàng hơn.

111

Suốt một buổi sáng đánh nhau… ngon lành. Nhưng đến lượt hai diễn viên chính vào quay cận gương mặt là… bắt đầu có vấn đề. Nếu Jonny, cắn răng chịu đau và tươi cười thực hiện, thì với Mai Yến lại khác, nào giờ chỉ “ỏng ẹo” trên sàn diễn thời trang, hay lắm là chỉ rượt đuổi hoặc đánh nhau vài ba chiêu là hết cở, vậy mà lần này, đích thân cô phải thực hiện vừa bay vừa đánh nhau trên trời kiểu này quả thật… quá sợ.

Ngay từ lúc mặc áo giáp để đánh nhau là cô ta đã muốn khóc, liên tục hỏi nhóm cascadeur: “Anh ơi, sao nó cấn vào da em đau quá, sao chật quá vậy anh, sợi dây nhỏ như vậy liệu có đứt không anh?” Hàng loạt câu hỏi kèm theo những cái nhăn nhó khiến cả đoàn phim đôi lúc bực mình.

Sau khi chuẩn bị xong, đòn thế đánh nhau cũng đã chỉ tận tường, lệnh đạo diễn ban ra: “ Máy, diễn!”. Chiếc cần cẩu từ từ nâng hai người lên cao, theo quy định khung sắt sẽ bay từ từ và hai người sẽ đánh nhau chỉ ở độ cao 3 mét là đủ để ghi hình ngon lành.

Khổ nổi, trong quá trình bay lên, vì Mai Yến quá hoảng sợ cô đã la ing ỏi, khiến anh tài xế cũng bị hoảng theo, thay vì gạt cần số giảm tốc độ, anh lại gạt lộn qua cần số bay tốc độ cao, thế là cả hai Jonny và Mai Yến bay nhanh như… chim diều hâu lượn trên bầu trên vậy.

Thay gì bình tĩnh đánh nhau, thì Mai Yến cứ la làng khiếp sợ, điều này càng khiến tài xế càng hoảng theo, thế là tốc độ đung đưa trên không càng lúc càng nhanh. Dưới đất một nhóm cacsdeur bốn người cầm tấm nệm chạy theo bảo hiểm, để lỡ có… đứt dây thì cũng hứng được chút nào hay chút đó.

Trước tình thế có vẻ nguy to, một tay cascadeur chủ lực bay lên xe cần cẩu, chỉnh lại cần số và may mắn là tốc độ bay giảm dần, dường như các chiêu thức đánh nhau như dự định hoàn toàn bị phá sản. Mọi người nhanh chóng ra hiện trường “cấp cứu” ma nữ và chàng lãng tử về trong một không khí vô cùng hoảng loạn.

Khi xuống được mặt đất, Jonn có vẻ hí hửng vì lần đầu được bay, được đánh như… chim, vô cùng lạ đời và nhiều cảm giác lạ. Còn Mai Yến dường như từ cõi chết mới trở về, mặt xanh từ tàu lá chuối, cô khóc thảm thiết với đạo diễn: “Anh ơi cho người đóng thế em đi, em không đánh nhau kiểu này nữa đâu…”. Cả đoàn phim cười nắc nẻ vì sự cố hy hữu như thế này.

Lữ Đắc Long