(VoThuat.vn) – Sư tử sẽ phản ứng theo mức độ hiếu chiến của con mồi. Nếu một con linh cẩu xuất hiện vào lãnh thổ thì con sư tử sẽ sử dụng sự khiêu khích này làm căn cứ để tấn công. Trong tự nhiên, thợ săn và con mồi không hề có tình yêu hay sự hận thù nào với nhau cả.

Tôi được sinh ra tại một nơi gọi là Bờ biển Sunshine, phía Bắc thành phố Brisbane, Queensland, Úc. Cha tôi là một người nhập cư từ Scotland và mẹ là một người Úc .Từ nhỏ, gia đình chúng tôi rất nghèo, phải sống trong một khu nhà tạm bợ trên bãi biển. Xung quanh khu vực ấy có rất nhiều người nghèo và nạn nhân của nhiều vấn đề xã hội khác nhau.

Lần đầu tiên tôi bị tấn công trong đời là khi tôi 18 tháng tuổi khi mà một thiếu niên quậy phá trong khu tôi sống cố đầu độc tôi. Anh ta lúc đó mười ba tuổi và mẹ anh là một y tá. Anh ta đã lục tủ thuốc của mẹ và đưa cho tôi những viên morphine và valium, thứ mà anh ta nói với tôi là “kẹo”.

Tôi đã ăn những viên “kẹo” ấy và chúng khiến tôi lâm vào cơn hôn mê, có lẽ tôi đã thật sự chết trong một thời gian ngắn nhưng may thay tôi đã được các bác sĩ kịp thời hồi sinh. Những ký ức mà tôi nhớ được liên quan đến sự cố đó là việc tôi bước sang phía bên kia và sau đó trở lại với thực tại trong một bồn tắm với một nhân viên y tế đang hồi sức cho tôi. Ký ức đầu tiên mà tôi nhớ được là việc tôi bước qua ngưỡng cửa và rồi mọi thứ đều có màu xanh lam.

Trong khu phố tôi lớn lên không ai có tiền nên họ sẽ ăn cắp. Gia đình tôi là tầng lớp lao động và chúng tôi cũng không có quá nhiều tiền nhưng chúng tôi có đạo đức.

Khi lên năm, cha tôi cho các anh trai tôi và tôi đến bái sự một sự phụ bộ môn thái cực quyền, lúc đó ba người anh trai của tôi cũng đang học Kung Fu bọ ngựa. Vì vậy, các nguyên tắc cơ bản trong cách tôi chiến đấu của tôi bắt nguồn từ thái cực quyền và Kung Fu truyền thống. Tôi bắt đầu Taekwondo vào khoảng chín tuổi, lớn lên nữa tôi được đào tạo và tập luyện với những người bạn thân là những võ sĩ Taekwondo cực kỳ giỏi (những người này bây giờ đều là đai đen lục đẳng và rất được kính trọng ở Úc).

Lúc 11 tuổi, tôi đã cao tới 180cm. Lúc đó tôi trở thành tâm điểm của sự chế giễu vì tôi là một người khổng lồ nhưng rất hiền lành. Tôi đã dành thời gian của mình trong thư viện, tự khép mình lại. Tuy tôi hiểu được cách ứng biến của võ thuật nhưng tôi không có tinh thần chiến đấu. Ở một góc độ nào đó, tôi là một đứa trẻ rất ngây thơ và trầm tính và tôi đã dành toàn bộ thời gian để đọc sách.

Cuốn sách đầu tiên tôi đọc khi tôi lên năm tuổi là Lịch sử Việt Nam của Stanley Karnow. Vào thời điểm đó tại Úc, các hãng tin cũng đang có phát hành một tạp chí màu hàng tuần nói về Lịch sử Chiến tranh Hoa Kỳ tại Việt Nam. Cũng vào thời điểm đó, vì mới chỉ một vài năm kể từ khi chiến tranh kết thúc thực sự nên mọi người vẫn còn đang nói rất nhiều về các cuộc chiến đã xảy ra ở Việt Nam. Điều này đã khiến tôi hứng thú với lịch sử, ngôn ngữ và văn hóa Việt Nam. Tuy tôi đã bị gia đình Úc của tôi trừng phạt rất nặng nề vì sở thích này nhưng tôi đã không nản lòng vì những điều họ làm.

Sau đó, tại trường học ở Úc lúc bấy giờ khi tôi còn nhỏ, tôi liên tục bị chế giễu, xúc phạm và đánh đập dữ dội bởi các nhóm trẻ trâu quậy phá. Tôi bị bắt nạt mỗi ngày, có lúc tôi muốn tự tử nhưng thay vào đó tôi đọc về Shaolin Boxing và Western Boxing. Tôi sống trong một thế giới của riêng tôi, nơi tôi có thể chiến đấu thoát khỏi những nỗi sợ hãi.

Một ngày nọ bố mẹ tôi mua cho tôi một chiếc mũ rất đắt tiền và một thằng nào đó đã đánh cắp nó. Mẹ và cha tôi đã làm chăm chỉ để mua cho tôi. Vì vậy, lần đầu tiên tôi chấp nhận một lời thách thức chiến đấu. Cuộc chiến diễn ra sau giờ học và trước mặt hầu hết các học sinh trong trường ở dưới chiếc lưới chơi cricket của trường.

Anh chàng kia nghĩ rằng anh ta sẽ thắng và anh ta đã hạ được cú đánh đầu tiên vào bụng tôi. Tôi đỏ mặt và cảm thấy như ngã xuống đất nhưng tôi nhớ lại việc cha tôi đã làm việc chăm chỉ thế nào. Tôi đứng lên, chỉ đấm và đấm mà không nghĩ đến máu tôi đang rơi, tôi đấm cho đến khi cậu bé kia đầu hàng. Kết thúc cuộc chiến tôi đã thực sự biết mình phải làm gì, đám đông học sinh rất hài lòng vì sự bạo lực mà tôi đã gây ra cho đối thủ của mình. Nhưng từ lúc đó, nhiều kẻ bắt nạt khác đã thách thức tôi. Vì vậy, lúc đó tôi bắt đầu học Boxing, Aikido và Kendo. Bất cứ khi nào một kẻ bắt nạt đến thách đấu tôi, tôi sẽ có thể đứng vững và chiến đấu. Bất cứ khi nào ai đó quyết định tấn công tôi, tôi sẽ đánh với họ cho đến khi họ xin lỗi tôi. Vì những kinh nghiệm đó mà tôi vẫn cho đến ngày hôm nay không hề thích những kẻ chạm vào tôi mà không có sự cho phép.

Tôi rất thân thiện nhưng tôi ghét những kẻ bắt nạt dù là ai đi nữa. Tôi nghĩ rằng những kẻ bắt nạt đa số  sẽ không thể học được bất kì bài học nào cho đến khi họ nhận được một cú đấm vào miệng.

Tôi đã dành từ lớp 8 cho đến lớp 12 tập trung toàn bộ sức lực để trở thành một Boxer. Tôi bắt đầu học với bậc thầy Bunger Johnson của mình tại phòng tập “Modest in Victory Courage in Defeat” ở Redcliffe, Brisbane, Úc khoảng 27 năm trước. Tôi vừa mới có cơ hội tập luyện lại với anh ta một lần nữa vài ngày trước và dẫn một trong những chiến binh trẻ của anh ta đi thi đấu hồi tuần trước với cháu trai Mark Hammer Dixon.

Tôi cũng may mắn được học Aikido với thầy David Brown, người có ảnh hưởng rất lớn đến tôi về triết triết lý sống của tôi. Đó là lý do tại sao tôi xác định rằng mình là một “Chiến binh phòng thủ” vì tôi không có hứng thú chiến đấu nhưng lại thực sự mong muốn học mọi thứ về nó và biết cách sử dụng nó ở cấp cao nhất.

Trong xã hội hiện đại việc thường xuyên tập luyện võ thuật có thể giúp chúng ta trong tất cả các yếu tố của cuộc sống và công việc, giúp ta giữ được kỷ luật đồng thời đạt được một mức nhận thức cao hơn về cơ thể và tâm trí của bản thân. Chúng ta phải giữ cân bằng giữa những yếu tố ấy để tìm thấy thành công.

Võ thuật chủ yếu nên hướng về việc giữ gìn sức khỏe và phòng chống chấn thương, phản ứng với hành động bạo lực chỉ nên là một yếu tố nhỏ của nó.